Lovemark: The Coffee House trong tưởng tượng của tôi

Hôm đó là một ngày trời mưa lê thê ủ dột nơi Sài Gòn tấp nập, tôi quyết định mình không thể ngồi nhà và bí ý tưởng như vậy được nữa! Khoảng 7 rưỡi tối sau khi cơm nước tắm rửa xong xuôi, tôi bỏ laptop vào balo và xách xe ra The Coffee House gần nhà để tiếp tục... rặn ý tưởng.

Đến nơi thì bãi giữ xe trước quán đã đầy rồi, tôi phải chạy thêm một đoạn đến Co.opmart cạnh bên để gửi xe. Ô kê, không thành vấn đề. Chen chúc một lúc cũng tìm được chỗ để xe gắn máy, một thứ 7 đông đúc nhộn nhịp. Sau đó tôi vẫn mặc áo mưa và đi vào cửa hàng, trước khi vào chú bảo vệ cười xòa và bảo: “Đưa áo mưa chú treo đây cho ráo nước rồi lát nữa ra lấy con hen” - “Dạ con cảm ơn chú nhiều”. Tôi bước vào cùng một nụ cười tươi trên môi và dòng suy nghĩ không biết hôm nay nên gọi món nước gì nhỉ?

- Xin chào, bạn muốn dùng gì nhỉ?

- Ừm...

- Hiện tại Nhà đang có chương trình mua 1 trà trái cây lớn được tặng kèm một bánh ngọt bất kỳ ạ.

- Ừm, mình đang hơi no rồi...

- Vậy bạn có muốn dùng một ly cà phê hoặc mocha nóng không? Rất phù hợp với thời tiết mưa ngày hôm nay ạ.

- Ừm, để mình xem nhé! (tôi nhìn quanh và quầy gọi món chỉ có một mình tôi, chắc có lẽ thế mà bạn nhân viên nhiệt tình quá đi mất).

Tôi dòm một lượt menu bánh và nước thêm lần nữa. Bạn nhân viên có vẻ hơi sốt ruột. Trời ơi tôi vẫn chưa biết nên dùng món gì...

- Hay bạn dùng thử Trà đen macchiato nhé, món này được các bạn nữ rất yêu thích.

- Ừm, chắc là...

- Bạn dùng gì ạ?

- Cho mình một ly cà phê sữa, size nhỏ nhé

- Bạn có mã tích điểm bên mình không ạ?

- Đây bạn ơi, mình thanh toán bằng Momo nhé

- Được ạ, bạn cầm số lên lầu nhé. Mình sẽ mang nước lên sau.

Ôi trời có phải mình nhạy cảm quá không mà khi mình gọi món rẻ tiền nhất menu thì bạn không thèm nhìn mình nhiệt tình như lúc nãy nữa và có thái độ khó chịu vậy nhỉ?

Tôi tìm được một chỗ trên lầu 3 và chiếc bàn ở trong góc hơi khuất, thứ 7 quán đông dễ sợ. Một lát sau ly cà phê được đem lên thì tôi bất cẩn làm đổ xuống sàn, bạn nhân viên (lại là bạn lúc nãy) lại hất cằm lên nói tôi vụng về và còn lầm bầm thêm gì đó không nghe được rõ... Tôi xin lỗi rồi bỏ về luôn, thực sự bực bội không thể chịu đựng được nữa rồi! Bước ra tiệm mặc áo mưa vào thì không sơ ý bị rách toạc một miếng lớn trên vai, trời vẫn đang mưa, và tôi nghĩ là mình chẳng muốn quay lại The Coffee House một lần nào nữa!

...

Và tôi vẫn luôn đến The Coffee House nhiều nhiều lần hơn nữa, tại vì...

Câu chuyện này xảy ra trong tưởng tượng của tôi, vào một hôm trời mưa khi tôi đi ngang 1 cửa hàng The Coffee House mới mở mà tôi chưa có dịp ghé vào. Kết thúc chuỗi tưởng tượng đầy tiêu cực đó, tôi nhận ra mình đã xí xóa hết những lần khó chịu vì thiếu ổ cắm, bàn bên cạnh dắt theo con nít ồn ào, nhóm bạn trẻ nói chuyện vô ý vô tứ, hay cả hết bàn, hết chỗ gửi xe phải đi chỗ khác.... Mà lần tới muốn ra cà phê ngồi làm việc, ngồi chill, ngồi buồn, ngồi khóc, ngồi gặp bạn vui vẻ, ngồi thử món nước mới - The Coffee House vẫn là sự lựa chọn đầu tiên. Bingo, đó là lúc tôi biết là mình đã đem lòng yêu Nhà nhiều đến như thế nào!

Và giờ thì tôi chẳng nhớ được mình có một trải nghiệm khó chịu nào khi tôi đến The Coffee House cả?!

Đôi khi bí ý tưởng quá thì mình vẽ ly nước ở trước mặt? Xong rồi mình uống nó!

#Lovemark Contest