Marketer Nguyễn Hữu Nghị
Nguyễn Hữu Nghị

Senior Product Manager @ United Pharma

KVL và những chuyện bây giờ mới kể

Viết tặng đại ca Vũ, năm 2008.

Hôm qua là ngày cuối cùng của đại ca Vũ tại KVL. Thế là người cuối cùng của đội Commercial Team hoành tráng ngày nào gờ cũng đã khăn gói ra đi. Tự nhiên muốn viết thêm vài dòng nữa để rồi hết tuần này là hết bia hết rượu nhé - không lầy nữa nhé, hehe…

Với biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn, KVL thực sự là 1 chương hay trong cuộc sống của mình. Ngoài những tháng ngày lầy lội bia bọt mình đã viết, nhưng cảm nhận vui buồn của đại ca Vũ, KVL còn có những câu chuyện, bài học, kỉ niệm rất thú vị mà nếu không kể ra sẽ chẳng ai biết được cái thú của “enjoy công việc” là như thế nào.

Bánh canh chảnh.

Nằm trên Ngô Đức Kế ngay khúc Nguyễn Huệ quẹo phải vào, quán lề đường này bán bánh canh cua và cuốn tôm với nước chấm khá ngon. Buổi trưa quán đông vô cùng, toàn là dân cao ốc văn phòng xung quanh. Đi trễ là phải đứng đợi - có lẽ vì vậy mà nó mới chảnh. Mà không phải chảnh thường, phải gọi là “chảnh cún”…

Chưa có chỗ đứng loanh quanh cũng bị cằn nhằn. Có chỗ rồi kêu món mà nhắc nhiều lần cũng bị cằn nhằn “đây không có điếc”. Ăn xong mà ngồi đọc báo cũng bị xỉa xói “đây không bán ế đâu nhé”. Lúc tính tiền mà không có tiền lẻ cũng bị nói. Đi 1-2 người là phải ngồi ghép, đừng hòng ngồi 1 bàn…

Nói chung là đủ các loại chảnh, mà sao khách vẫn đến nườm nượp. Thế mới biết người Việt Nam mình dễ tính thật…

“Tomato”/WIP Café

Cái vụ này là của riêng mình và anh Vũ.

Ban đầu là cafe nghỉ trưa. Riết rồi thành thói quen. Rồi đổi tên thành WIP - nghĩa là Work In Progress - cafe kết hợp với họp. Sau đó tiếp tục là tên York cứ mỗi lần đi đi về về là đòi họp catch-up ngoài cafe, nên lại có thêm cái thành ngữ là “Tomato Ketch-up”. Rồi nhắn tin qua lại thế nào mà cuối cùng chi còn thành cà chua, “tomato”. Và đó là nguồn gốc sự ra đời của 1 từ vựng mới trong tiếng Anh để chỉ hành động 8h30 sáng rồi mà vẫn nhởn nhơ ngồi uống cafe cóc dưới công ty.

WIP = Work-in-progress = Catch-up = Ketch-up = cà chua = Tomato

Địa điểm làm 1 quả “tomato” thì ôi thôi, lê lết từ cafe cóc lề đường Ngô Đức Kế, cafe Kem Bố Già, Illy, Ciao Book, lề đường Nguyễn Huệ (ngắm xe và girl) - đến lúc chuyển qua văn phòng mới trên Minh Khai vẫn không bỏ được, lại cafe cóc Minh Khai ngay dưới văn phòng, cafe cóc phía sau Võ Văn Tần, cafe Dinh (xem tennis)… Phải cám ơn những quán cafe này vì từ đó mà biết bao chiến lược cho 1664 và những câu chuyện, kỉ niệm vui về KVL được kể.

Gà Long An

Đó là lần xuống Long An làm hội thảo cho KVL. Sau khi xuống lần đầu xin phép hội thảo thành công, mình và anh Vũ thuê 1 chiếc Innova chạy xuống đó chuẩn bị. Xuống gần tới nơi cũng gần trưa, bác tài xế hỏi có biết chỗ nào ăn trưa chưa rồi hãy họp hành. Sau khi thành thật trả lời không biết thì bác mới nói “thôi ghé nhà mình ăn, vì cũng gần đây”. Thế là bác chở 2 anh em vào nhà bác, bỏ xe ở ngoài rồi đi bộ tuốt vào trong. Trời, bước đi mà thất khung cảnh đồng quê 2 bên thật yên bình và dễ chịu: nhà lá, cột gỗ, sàn đất, gà chạy trong, vịt thả ao, cầu khỉ, ruộng vườn, cây cối, etc… Ngồi chơi một chút, bác bảo vợ bắt ngay con gà chạy tưng tưng ngoài kia vào làm 2 dĩa gỏi gà và 3 tô cháo, nhấm nháp với 2 xị chuối hột.

Lần đầu tiên trong đời hiểu được con người miền Tây, cảm nhận được sự hiếu khách của họ, và tận mắt chứng kiến cuộc sống đồng quê, thật sự là một trải nghiệm hết sức tuyệt vời.

Lần đầu tiên trong đời hiểu được con người miền Tây, cảm nhận được sự hiếu khách của họ, và tận mắt chứng kiến cuộc sống đồng quê, thật sự là một trải nghiệm hết sức tuyệt vời. Đến gần 2 giờ thì tiệc tan với 2 anh em, bác tài xế, ông anh ruột và 1 ông hàng xóm - 5 người chẳng ai quen biết ai nhưng vẫn chào tạm biệt, bắt tay và hẹn ngày gặp lại thắm thiết như là anh em.

Làm két bia

Vụ này vui. Lúc mình mới vào làm được York và Luis giao đi thương thảo làm két bia. Mẹ ơi, hồi giờ có biết làm két bia là thế nào đâu, thế mà vẫn đâm đầu vào làm hết sức nhiệt tình và đầy hứng khởi…

Đầu tiên là cầm cái két mẫu từ Pháp chạy tuốt xuống quận 12 nói chuyện với suppliers. Học được là phải làm khuôn rất mắc, cần bản vẽ kĩ thuật và các bài test về stacking, chịu lực, chịu nhiệt, chịu rung lắc giữa các khe chai, etc… Bài học đáng giá 300K tiền taxi anh Vũ chịu giùm mình vì lúc đó chưa có thẻ taxi, mà cũng chưa được claim, hic…

Về công ty mail cho thằng bên Pháp xin bản vẽ kĩ thuật. Liên hệ agency để lên deisgn cho két. Gọi 3 suppliers để xin báo giá. Họp với bên Sales để tính số lượng. Xong, kết quả:

  • Mất gần cả tháng mới có bản vẽ kĩ thuật của khuôn két. Bọn Pháp cũng chẳng biết đường nào mà lần, đẩy qua đẩy lại từa lưa. Cuối cùng phải nhờ đến 1 tên từ Trung Quốc, hic…
  • Giá làm khuôn mắc quá, công ty không chịu. Thế là hỏi thằng supplier coi có cái khuôn nào nhìn premium mà chưa ai xài không? Thằng supplier dễ thương nói là có khuôn free, nhưng cũng đồng thời không quên dạy mình 1 bài học về bia premium, hic, nhục…
  • 3 thằng suppliers sau khi biết sản lượng (chỉ có vài chục nghìn két) thì hết 2 thằng bỏ chạy. Còn 1 thằng dễ thương còn ở lại, quá hên.

Cuối cùng cũng deal được giá làm két mà ko tốn tiền khuôn. Bản vẽ kĩ thuật của mẫu khuôn bên Pháp vứt, chai mặt đi xin bản vẽ của cái khuôn có sẵn để đưa vô thiết kế. Khốn nạn tiếp tục là cái font “La premiere biere francaise” không có, hỏi bên Pháp cũng ko có, hỏi bên UK thì tụi nói bảo phải mua lại (cái tập đoàn to vật vã mà đến cái font slogan cũng phải đi mua internal, hic), nhưng cũng ko biết liên hệ với ai để trả tiền và lấy cái font. Chẳng lẽ bó tay sao? Không, đối với Nghị không có gì là bó tay cả. Thế là lại ra tiệm đĩa Việt Nam, với 8,000 VND là mua được bộ sưu tập tất cả font trên thế giới. Ngồi 1 buổi cuối tuần cũng tìm ra được cái font giống giống, thế là quất vô luôn, rồi liên hệ mua sau, hic…

Cái két mẫu đầu tiên ra đời, cả công ty thở phào. Bây giờ là đến màn chọn màu. Có mỗi cái màu xanh dương thôi mà 5 lần 7 lượt thay đổi tới lui, mà cuối cùng cái màu được duyệt là cái kế cái đầu tiên được chọn (hic, thiệt tình là không nhớ luôn, nhưng chắc chắn ko phải là cái màu mình thích…). Vui ở chỗ là sau khi 2 tên Commercial Directors chọn đã đời rồi thi đến phiên Luis vào nói 1 câu là mọi sự quay trở lại cái tự nhiên đầu tiên của nó. Fun…

Launch Events - Những kinh nghiệm đầu tay

Có thể nói cực nhất nhưng vui nhất là những lần làm launch events. Hết internal launch, rồi customer launch, rồi trade launch, rồi consumer launch. Lần nào cũng trày vi tróc vảy, nhưng học được rất nhiều.

Đầu tiên là cost. Sau khi brief meeting, proposal pres qua lại mấy lần thì đến đây là giai đoạn nhức đầu nhất. Kiểm đi kiểm lại, tra tới tra lui coi có chỗ nào bất hợp lý hay không cần thiết không, rồi theo đó mà cắt hoặc challenge thằng agency kêu revise lại, mất hết mấy ngày. Có khi 1 đứa PG hạng bèo mà tính đến 120$, hay như cái bảng chỉ dẫn “Toilet hướng này” làm bằng mút thôi mà cũng tốn hết gần 60$. Không challenge không được, hình như là con người ta phải nói thách nhau cho cơ hội để trả giá hay sao ah. Cầm bút kí mà thiệt là đau lòng…

Rồi lại danh sách khách mời. Mời mọc người ta đi uống bia free và tham dự event cũng ko dễ chút nào. Lần đầu tiên event chứa 150 người, cho bên Sales 80 chỗ, không hiểu sao chúng nó lại confirm đến 200 người. Hỏi ra mới biết là chúng nó tưởng 80 thiệp (1 thiệp mời cả Ông và Bà) nên mời dôi ra 20 cái, đề phòng trường hợp người ta không đến. Hoảng hồn tưởng là tiêu rồi. Thế là đến đêm event cả bọn phải chia ra 2 lầu tiếp khách và mang thêm 4 cái LCD để phát live 2 tầng. Cũng may là khách đến vừa dư hơn 150 chút xíu, nên cũng có thể gọi là thành công may mắn.

Đến lần thứ 2 là mời consumers, là các VIP và fashionista, musician và A models,… Vấn đề đối với những người này là không biết họ như thế nào, vì có khi đã confirm nhưng họ vẫn không đến mà chỉ cho người đại diện hoặc phó/trợ lý đến. Làm mình cứ đứng trông Lamborghini hay Roll & Royce Phantom, nhưng rốt họ cuộc chỉ ghé ngang qua đưa RSVP. Ấy thế mà, chỉ mỗi cái xẹt ngang qua của chiếc Phantom thôi mà tất cả mọi người đã rúng động cả lên…

Rồi lại vấn đề in thiệp mời. Lần consumer launch phải chạy xuống tận quận 12 để tận tay sờ mó, check quality thiệp mời xem thế nào. Phát hiện ra quality ko tốt nên mặc dù design rất premium nhưng finish tệ vô cùng. Thế là lại quay trở về loại chất liệu căn bản để giữ cho mẫu design được clean look và premium. Giao trễ mất mấy ngày, điên ruột…

Cuối cùng là vụ bia. Bia này phải uống lạnh mới ngon, nên sau lần đầu tiên fail vì bia không lạnh (hội thảo dưới Long An), lần thứ 2 mình check rất kĩ nhưng phát hiện ra sau đợt uống đầu tiên thì bia cũng ko lạnh. Lần ra thì mới biết là luợng bia xuống nhanh quá, bọn caterer lấy ra nhiều chai quá, và đi 4-5 vòng, nên bia nguội rất nhanh. Thế là phải bỏ vụ ăn chơi đứng canh bia, brief ngay lập tức chuẩn bị thêm thùng đá, lấy mỗi lần 2-3 chai thôi, đi 1 vòng là đưa lại vào thùng đá. Lần đó tận tay mình phải đứng check từng chai bia khi ra khỏi quầy. Mặc dù mệt nhưng nhìn thấy mọi người happy cũng đỡ phần nào. Uh thì event của mình mà. Những lần sau này thì đỡ hơn, mình thuê hẳn 1 tên check bia luôn, để còn ăn chơi và enjoy event nữa. Nói chung lúc chuẩn bị thì cực, nhưng đến lúc chạy xong rồi thì tự hào và thoái mái vô cùng. Agency và client cứ thế mà ôm nhau nhảy nhót thắm thiết….

Chuyện tình Đức-Khoa-Quốc-Việt-Thịnh

Không phải 5 người. Chỉ có 4 người thôi là mình, anh Vũ, Đức và anh Khoa của công ty Quốc Việt Thịnh. Anh em làm với nhau chưa lâu, nhưng hợp nhau kinh khủng, nhất là cái khoản ăn nhậu và nói bậy. Trung bình 1 tuần 2 lần, cứ hễ chiều chiều là lại đi check quán hoặc POSM. Mà mỗi lần check có khi đến 11h. Tại sao công việc vất vả như vậy? Vì đơn giản thôi, check chỉ có 15′ mà after-check thì có khi đến nửa đêm. Ban đầu chỉ có 1,2 chai ngồi bàn công việc. Đến chai thứ 3 thì mời chủ quán ngồi vào bàn. Chai thứ 4-5 xong thì bắt đầu nói nhảm. Sau khi đã hết 1 két thì nhầy nhụa lắm rồi. Đến két thứ 2 thì cả bọn kéo lên phòng hát với nhau và tra tấn nhau bằng những bài hát bất hủ. Lần lầy lội nhất là lúc tên chủ quán cũng buông thả rượi chè theo, tu 1 chai rồi tự lên cầm micro hát 3 bài liên tục. Phía dưới ói rào rào. Cũng lần đó 1 tên sales ngủ tại bàn, còn đại ca Vũ thì nhừa nhựa “Lạc mất mùa xuân” đã bị ghi hình lại, vừa hát vừa cầm lọ hoa chú Đức tặng. Hết sức cảm động và thảm thương…

Sau lần đó 2 anh em quyết tâm không lầy lội nữa. Được hình như 2-3 ngày…

Thế đấy, những câu chuyện chưa bao giờ kể về KVL, về Marketing Team của 1664. Đó là những ngày thực sự ăn ngủ sống với bia, những ngày thực sự cống hiến và làm hết mình, về mọi nghĩa…